“Đúng là sau khi chia tay, tớ nhận ra mình yêu cô ấy, nhưng lại quá ích kỷ, quá độc đoán. Tớ cũng làm cô ấy tổn thương nhiều rồi. Tớ… không xứng đáng…”
1. Phủ nhận quá khứ của bản thân là điều tồi tệ nhất tôi từng làm. Nếu ai đó đã từng yêu, đã từng thất bại và đau khổ sẽ là người hiểu rõ nhất cảm giác đó. Chúng ta có xu hướng mong mỏi được quên đi những nỗi đau và cố gắng làm mọi cách để tách nó ra khỏi cuộc sống hiện tại của mình, dù rằng điều đó gần như không thể. Chúng ta cũng hy vọng việc cách ly vết thương sẽ giúp mình ổn hơn, nhưng rồi chúng ta lại nhầm lẫn, lại quẩn quanh đâu đó với những vết thương mới trong khi vết thương cũ chưa được lành da. Tôi lặn ngụp trong mọi thứ rắc rối từ sau mối quan hệ đổ vỡ, tiếp đó là học cách để xa lánh người mình từng yêu thương cũng như tất cả những gì liên quan đến kỷ niệm cùng người ấy. Vậy mà bây giờ, tôi lại giống một gã lẩn thẩn nhặt nhạnh từng chút ký ức đã một thời cố gắng xóa đi.
Sau khi chạy ngược chạy xuôi với những ngày dài mỏi mệt, tôi trở về với cột mốc ban đầu, với người con gái đã khiến mình tổn thương và chính cô ấy cũng bị tổn thương không ít lần. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên khôi hài một cách khác lạ. Giống hệt một nốt nhạc chói tai vang lên giữa một bản nhạc buồn da diết. Đó là khi tôi gặp lại cô ấy, giữa một ngày lãng đãng mây bay, giữa lúc tôi như hóa kẻ si mê ngây dại, rồi đột nhiên bắt gặp cô ấy mỉm cười.
Chúng tôi yêu nhau hai năm về trước, cuộc tình kéo dài cũng vừa tròn hai năm. Tôi là người chủ động, cô ấy cũng ý thức được rằng cô ấy xinh đẹp và có khá nhiều vệ tinh xung quanh nên việc tôi theo đuổi cô ấy mất một khoảng thời gian khá dài. Dù vậy tôi vẫn là người thắng cuộc, nhận được cái gật đầu của cô ấy, có được trái tim cô ấy, một cách toàn vẹn nhất.
Lật lại quá khứ là một chuyện xuẩn ngốc, đắng lòng với chuyện của quá khứ lại là một chuyện ngốc nghếch hơn. Nhưng kể từ khi gặp lại cô ấy, một cách rất tình cờ, tôi nhận ra rằng quá khứ cứ thế ùa về, như một thước phim quay chậm. Mà tôi, kẻ lữ khách đơn độc trên cuộc hành trình tìm quên của mình cứ lững thững bước đi, nửa muốn quay đầu trở lại nơi từng bắt đầu, nửa muốn bước thật nhanh để đi được thật xa. Rắc rối và đầy mâu thuẫn.
2. Trước khi chia tay, chúng tôi có một số những lần cãi vã, hầu hết những cuộc cãi vã đều kéo dài, cô ấy khóc và tôi là người lạnh lùng bỏ đi. Tôi nhớ rất rõ nguyên nhân của mỗi lần xích mích ấy. Có lần là do tôi đi chơi cùng một cô em gái chẳng họ hàng thân sơ gì, chỉ là quen biết xã giao, và cô ấy hỏi tôi, tôi trả lời, cô ấy nổi giận. Có lần là tôi mua quà cho một cô em gái khác, tất nhiên cũng chỉ là xã giao vì tôi vốn là con một, cô ấy biết được, chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau. Lần khác, hình như cũng liên quan đến một cô em gái khác, và những lần sau cũng vậy.
Tôi có quá nhiều mối quan hệ xã giao bè bạn, lại có quá nhiều những cô em gái kiểu đó, đều có phần quan tâm, không nhiều thì ít. Cô ấy quá nhạy cảm với những mối quan hệ xã hội, cô ấy cảm thấy không an toàn trong tình yêu của tôi, cô ấy nổi giận, và chúng tôi dần dần trở nên xa cách. Thậm chí, chúng tôi xa cách đến mức, không có bất cứ một lời chia tay chính thức nào cả. Chỉ là cô ấy hờn dỗi còn tôi thì im lặng, cũng chẳng lên tiếng làm lành, chúng tôi cứ thế đi ra khỏi cuộc sống của nhau. Vốn dĩ rất khó để trở thành một đôi, song lại quá dễ dàng để lạc mất tay nhau.
Sau khi chia tay cô ấy, tôi vẫn có ngần ấy mối quan hệ, thậm chí còn mở rộng nhiều hơn, có nhiều cô em gái xã giao hơn. Tôi sắp xếp cẩn trọng mức độ của mỗi người bọn họ, nhưng tôi quên mất việc đánh giá mức độ quan trọng của cô ấy đối với cuộc sống của mình. Tôi mặc định rằng chúng tôi không hợp nhau, và cũng mặc định rằng chúng tôi đã đủ nhận ra điều đó để rồi đi lướt qua nhau.
Cuộc sống không đơn thuần như tôi nghĩ, cảm xúc cũng không đơn thuần như tôi nghĩ. Cô ấy là một người không có nổi một centimet trong cái bảng sắp xếp mức độ quan trọng của tôi, nhưng cô ấy lại là người tác động nhiều nhất đến suy nghĩ của tôi. Để rồi sau khi tôi lăn vào cuộc sống, chìm trong những mối quan hệ ngổn ngang, người mà tôi nhớ nhất mỗi khi nhắm mắt đi ngủ là cô ấy, người mà đầu tiên tôi nghĩ đến khi bắt đầu một ngày mới cũng là cô ấy. Việc đó là việc tồi tệ nhất đã diễn ra trong quãng thời gian tồi tệ nhất – quãng thời gian của việc hậu chia tay.
3. Tôi tình cờ gặp lại cô ấy một lần nữa, cũng vẫn chỗ cũ lần trước tôi có việc ghé ngang qua. Lần này là tóc búi tròn sau gáy, ngồi nói chuyện vui vẻ với bạn bè, dáng vẻ thoải mái vô ưu. Tôi có chạnh lòng nghĩ lại, trong quá khứ khi còn yêu tôi, hình như cô ấy chưa từng được thoải mái tự do như thế. Vì lẽ gì mà bất giác tim tôi hơi nhói, lồng ngực căng tức và cổ họng như nghẹn lại, những lời xưa cũ văng vẳng bên tai.
– Anh luôn có những người quan trọng để quan tâm, thế còn em thì sao? Em là gì?
– …
– Em chưa bao giờ thấy an toàn khi yêu anh…
Cuộc hội thoại ngắn ngủi chỉ có tiếng nấc nghèn nghẹn của cô ấy, không phải vì lúc ấy tôi không nói gì, mà tôi đã nói rất nhiều, nói những câu khiến cô ấy đau lòng, đến mức tôi còn chối bỏ nó ở hiện tại và không muốn nhớ lại. Có một điều lạ là, dù chúng tôi cãi nhau nhiều như thế, mỗi lần đều căng thẳng và tức tối, cô ấy cũng tỏ ra rất uất ức, nhưng chưa một lần nào cả hai chúng tôi nói ra lời chia tay. Tôi không rõ lắm điều mình nghĩ, nhưng có lẽ lúc bấy giờ, chúng tôi đều xem trọng mối quan hệ của mình với đối phương, vẫn muốn cùng nhau gìn giữ nên không một ai nói ra hai từ cay đắng đó.
Có lần, sinh nhật tôi, trước đó một hôm chúng tôi cũng có một trận cãi vã nữa mà cả hai đều lì lợm không chịu làm lành. Tôi tổ chức sinh nhật ở trường, mời bạn bè cũ, bạn bè mới đủ cả, riêng cô ấy thì không. Lúc bắt đầu, cô ấy xuất hiện, với một bánh gato tự làm khá cẩn thận và đẹp mắt, kèm theo một hộp quà nhỏ. Câu đầu tiên tôi nói khi chạm mặt cô ấy không phải là một câu khen ngợi, càng không phải một câu cảm ơn, tôi nói vẻn vẹn mấy từ:
– Sao cô lại đến đây?
Lần đó cô ấy cẩn thận để lại bánh và quà, vẫn mỉm cười chào bạn tôi, quay sang tôi nói câu chúc mừng sinh nhật rồi đi khuất. Tôi đã không biết rằng cô ấy khóc từ lúc rời khỏi trường cho đến khi về nhà, mắt sưng húp, tôi cũng không biết rằng cô ấy đầu trần đội mưa, để người ướt sũng và nằm ốm bẹp dí một tuần sau đó.
Quá khứ cay sộc lên mũi, mắt tôi hoe đỏ. Hóa ra có những ngày tháng trong quá khứ muốn quên lại càng không dễ dàng để quên. Đáng tiếc rằng đó lại là những ngày tháng buồn khổ, không phải là những ngày tháng hạnh phúc. Đó là những ngày mà tôi là kẻ nhẫn tâm giày vò tình yêu của mình, bằng tất cả sự sĩ diện của một gã trai nông nổi.
Cuộc sống của tôi sau những lần tình cờ gặp lại cô ấy đều trở nên không dễ dàng. Tôi luôn bị đánh gục bởi quá khứ, luôn nhớ đến từng chi tiết đã ám ảnh mình từ mối quan hệ đổ vỡ đó. Hầu hết đều tại lỗi ở tôi, hầu hết đều là tôi làm cô ấy bị tổn thương. Lần duy nhất tôi cảm giác rằng cô ấy đang làm tổn thương tôi là khi cô ấy ngồi sau xe một người con trai khác, khi tôi hỏi cô ấy chỉ cười.
– Người mà em yêu thương nhất!
Tôi biết ghen và làm ầm lên chuyện đó. Sau đó chúng tôi có một khoảng thời gian dài im lặng. Không một lời giải thích, không một lời hỏi han, chúng tôi lãng quên nhau cả những ngày sau nữa, những ngày kéo dài đến tận bây giờ. Tất nhiên, sau lần đó tôi có biết thật ra người đó là anh trai của cô ấy, nhưng vẫn vì sĩ diện cao ngùn ngụt, tôi không chủ động làm lành.
4. Tôi không còn tình cờ gặp lại cô ấy nữa, mà là cố tình để được nhìn thấy cô ấy. Như một thói quen, tôi đến quán đúng ngày, đúng giờ, đúng một góc để có thể lặng lẽ dõi theo cô ấy từ xa. Việc dõi theo cô ấy hầu như tôi đã lãng quên từ rất lâu rồi. Kể từ sau khi theo đuổi cô ấy thành công, cô ấy mới là người luôn dõi theo tôi, còn tôi thì giống một kẻ đắc thắng đi sai đường. Có lẽ vì vậy mà tôi đánh mất cô ấy.
Khi cùng trò chuyện với một cô bạn, cũng là bạn thân của cô ấy, tôi biết rằng cô ấy chưa đủ tự tin để bắt đầu một mối quan hệ mới, sống chủ yếu dựa vào gia đình và bạn bè, thời gian rảnh thì dành cho công việc cá nhân yêu thích, trong đó có việc chụp ảnh.
– Nó vẫn thích chụp máy phim, thói quen vẫn chưa bỏ, giống như hồi còn yêu cậu.
– Thế còn… chuyện người yêu?
– Chắc là còn e ngại gì đó, nó không yêu ai cả, kể từ sau khi chia tay với cậu.
Tôi không biết nên buồn hay nên vui, cảm xúc lẫn lộn, dõi mắt theo nụ cười của cô ấy. Rõ ràng là một nụ cười tươi, rất tươi, xinh xắn và cuốn hút, nhưng phảng phất nỗi buồn của sợ cô độc. Cô ấy vốn là người sợ bóng tối, vốn sợ phải sống một mình, lại càng sợ bị bỏ rơi. Cô ấy luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ, năng động, luôn cố gắng làm chỗ dựa cho người khác nhưng lại yếu đuối đến mức không đủ tự tin làm chỗ dựa cho chính mình. Thế mà cô ấy lại đương đầu với ngần ấy nỗi sợ hãi chỉ vì chưa muốn yêu thêm một ai đó khác. Còn tôi, biết tường tận ngần ấy thứ, cũng lại là kẻ vô tình bỏ rơi cô ấy mà đi, dù không cố ý nhưng cũng đã vuột ra khỏi bàn tay của cô ấy.
– Cậu… còn yêu nó chứ?
– Sao tự nhiên cậu hỏi thế?
– Tớ đoán thôi. Thật ra, cậu vẫn luôn quan tâm đến nó mà, đúng không?
– …
– Có vẻ như nó cũng nhận ra, nên nó mới chờ cậu. Con bé ngốc đó…
Cô bạn đưa tay lắc cốc nâu đá, uống một ngụm nhỏ rồi mỉm cười, thoáng chốc lại lắc đầu.
– Các cậu cũng có phải là trẻ con đâu?
Tôi ngẩn người. Lần đầu tiên cũng có cảm giác mình là trẻ nhỏ. Kiểu vừa muốn với lấy chiếc kẹo mình rất thích, song lại có cảm giác rất sợ. Điều tôi sợ hãi chính là một lần nữa khiến cô ấy bị tổn thương.
– Đúng là sau khi chia tay, tớ nhận ra mình yêu cô ấy, nhưng lại quá ích kỷ, quá độc đoán. Tớ cũng làm cô ấy tổn thương nhiều rồi. Tớ… không xứng đáng.
Cô bạn trầm ngâm, lại dõi mắt nhìn theo cô ấy. Chúng tôi im lặng. Tôi cảm giác sự im lặng trôi qua như hàng thế kỷ, nặng nề đè lên lồng ngực, thấy tưng tức.
– Thật sự thì… khi cậu yêu thương một ai đó, cậu sẽ trở nên ích kỷ lúc nào không biết. Sẽ có cảm giác muốn chiếm hữu, không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Còn việc cậu có xứng đáng hay không không phải do cậu và mọi người xung quanh phán quyết, mà là do con bé ngốc ấy phán quyết. Hiểu không?
Cô ấy ở phía bàn đối diện đã ra về, cô bạn cũng xin phép về trước, tôi lưỡng lự ngồi lại, lặng thinh với lối thoát duy nhất mà cô bạn vừa nói. Có thể không? Tôi có thể bắt đầu lại mọi thứ không?
5. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định đi theo lối thoát hiểm mà cô bạn đã ngầm mách bảo. Dù sao thì cũng phải cố gắng hết sức trước khi cánh cửa đó khép lại, đơn giản vì tôi biết mình thật sự yêu và cần cô ấy.
Tất nhiên, tôi không tình cờ xuất hiện, cũng không ngồi ở một góc để dõi theo cô ấy. Tôi đi cùng cô bạn thân của cô ấy đến quán, cùng ngồi lại bàn mà cô ấy ngồi, khi cô ấy kịp nhận ra tôi, đôi mắt có phần ngạc nhiên, song môi vẫn nhoẻn cười, vẻ thản nhiên một cách miễn cưỡng.
– Gặp người quen nên tớ rủ đi cùng luôn. Cậu có thấy phiền không?
Cô bạn mở lời, sau đó tìm một cớ để thoái lui. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau trực diện sau rất nhiều ngày lãng quên nhau. Cô ấy cũng muốn thoái lui, muốn đi ra khỏi quán, ngay lúc ấy tôi cố sức dịu dàng, lại cố sức nén sự thất vọng, nắm lấy tay cô ấy, níu kéo một cách vụng về.
– Em đừng đi!
Quả thật, việc phải bộc bạch hết tất thảy những cảm xúc và suy nghĩ của mình với người con gái mình yêu là một việc vô cùng khó khăn. Tôi hầu như không biết nên diễn tả thế nào cho phải, chỉ cảm nhận thấy mình như một đứa ngớ ngẩn.
– Anh nghe nói… chúng mình chia tay…
– …
– Nhưng em không cho là thật, đúng không? Anh cũng nghĩ rằng đó không phải là thật…
Cô ấy vẫn im lặng, nhìn tôi có đôi phần lạ lẫm, nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ một biểu cảm nào. Tôi cố gắng, cố gắng từng chút một, cảm giác níu giữ hạnh phúc khó hơn gấp ngàn vạn lần đạp đổ nó đi.
– Hai năm qua, anh ở đâu trong cuộc sống của em?
Cô ấy nhìn tôi, dịu dàng hỏi, ánh mắt có một thoáng buồn, một thoáng bất an, loang loáng nước.
– Bên cạnh em.
– Hai năm qua, rốt cuộc anh đi qua bao nhiêu mối tình? Với bao nhiêu cô gái?
– Quá khứ, hiện tại, tương lai, mỗi thời kỳ đều có một mối tình: là em!
– …
– Chưa hết. Mỗi sáng khi bắt đầu một ngày, có một cô gái mà anh luôn luôn phải nhìn vào để gợi nhớ, để yêu thương và mỉm cười: là ảnh của em trong lần đầu tiên anh dạy em cách bấm máy, được đặt trên tủ đầu giường, em nhớ không?
– …
– Còn nữa. Mỗi tối trước khi đi ngủ, đều nhắn một tin nhắn đến số máy của một cô gái mà anh thuộc đến mức không cần phải lưu số, nhắm mắt cũng đọc được, chúc cô ấy ngủ ngon, chỉ tiếc là cô ấy không bao giờ hồi âm. Số điện thoại của cô gái đó, em cũng biết mà, đúng không?
Cô ấy khóc bình lặng, khóc một cách trật tự và ngoan ngoãn, những giọt tròn nóng hổi lăn trên gò má. Cô ấy cố sức để tiếng nấc không bật ra, tôi đưa tay lau đi những vệt dài trên má.
– Để em chờ anh hai năm, là anh sai rồi. Sẽ không thế nữa đâu. Nhất định không như thế nữa đâu!
Chúng tôi không trở về bên nhau như mọi người vẫn tưởng. Vì sự thật là… chúng tôi chưa hề chia tay. Câu cô ấy chấp nhận sự trở lại của tôi không phải là câu nói yêu thương hay giận hờn trách móc, là một câu thú nhận rất đỗi trẻ con, khờ dại và đáng yêu.
– Là em cố tình thi gan với anh. Em sai rồi…
Tôi biết, chúng tôi đã thử thách nhau quá nhiều, đã chơi trò đuổi bắt với nhau quá lâu trong vòng tròn tình cảm của mình, cũng lãng phí ngần ấy thời gian để tìm ra tiếng nói chung thật sự. Nhưng có lẽ chúng tôi sẽ không hối tiếc, cũng không vì quãng dài đằng đẵng ấy mà trở nên hối tiếc. Vì tình yêu đôi khi là một con đường hẹp quanh co, cố bước chân nhanh thì dễ ngã. Chúng tôi đã từng vấp ngã, sẽ phải học cách chịu đựng, chấp nhận nhau và cùng nhau đứng dậy.
Trong tình yêu, nhất định phải cho đối phương biết được bạn yêu thương và trân trọng họ đến nhường nào, bằng cả hành động và lời nói. Nếu chỉ bằng một trong hai cách, họ sẽ trở nên hồ nghi, cảm thấy bất an với tình cảm của mình. Sẽ có những lúc, chỉ vì một chút bất an mà có một cơn gió khác sẵn sàng cuốn họ rời xa bạn. Lúc bấy giờ, cả hai người sẽ cùng nuối tiếc, và một người thứ ba vô tình bị tổn thương…
Cảm ơn bạn đã chia sẽ tâm sự của mình và hãy tiếp tục chia sẽ vui buồn vì chúng tôi luôn sẳn sàng lắng nghe tâm sự của bạn.Tham gia đọc truyện cùng taoiumay.xyz để cuộc sống ý nghĩ hơn.
0 nhận xét